Thông thường tôi ăn trưa ở nhà nhưng hôm nay tôi quyết định ăn trưa ở nhà hàng “Sobakiri Sukeroku”. Chủ nhà hàng, anh Kobayashi Akira, là bạn học tiểu học của tôi, chúng tôi đã biết nhau được 53 năm. Chúng tôi thường hay ngồi ở quầy tính tiền, vừa kể chuyện ngày xưa chẳng hạn như thời gian đó tụi mình thường đi chơi chung với nhau ha, như cùng nhau đi bắt bọ cánh cứng nè, hay đi đến công viên Gifu để vẽ tranh nữa nè, hay kể đủ thứ chuyện trên đời khác vừa thưởng thức món mì soba Inaka và tempura. Món mì soba ở đây thật sự rất ngon. Đó là do tay nghề của người làm mì giỏi, nhưng có lẽ một phần cũng nhờ nguồn nước sạch của thành phố Seki.
Trước khi đi công tác nước ngoài và sau khi trở về, tôi thường hay ghé đến đây. Thật ra tôi vừa mới trở về vào ngày hôm qua sau chuyến đi tham dự lễ động thổ của một nhà máy. Tôi đã đi trừ tà 60 tuổi và vừa tắm ở Haridwar gần thượng nguồn sông Hằng vừa nhớ về tổ tiên. Tôi ít khi nói chuyện về công việc với anh Kobayashi, nhưng trong 10 năm qua, cứ 2 lần trong năm vào mùa lúa kiều mạch mới, tôi nhờ anh mở lớp dạy cách làm mì soba ở KAI. Trong số những người bạn cùng lớp với tôi, cũng có người mở cửa tiệm sushi và người mở cửa tiệm tempura. Hơn nữa, cửa tiệm nào cũng ngon nhất thành phố Seki nên tôi không gặp khó khăn gì khi đi ăn bên ngoài. Có rất nhiều người bạn cùng lớp với tôi là thành viên quản trị của KAI. Tôi rất hạnh phúc vì có thể ăn tại nhà hàng của người bạn thân nơi tôi sinh ra và lớn lên, có thể cùng làm việc chung với những người bạn thời thơ ấu.